Ả phò có thâm niên đương đầu vời 5 anh khách, chịu không nổi. Người gì đâu mà dâm thiệt, giờ ở trần ở truồng đi khắp hành lang mà không sợ gì cả. Kiểu này Đạt phải ra ngoài ăn cái gì để nạp năng lượng thôi… để tối còn chiến đấu với cô nữa chứ… không thôi kiệt sức chết mất. Đạt ngồi dậy, mặc tạm cái quần lửng, rồi đi ra, trước khi đi còn nhắn lại với cô: – Vậy em đi kiếm cái gì ăn nhé… – Ờ… cô biết rồi… Trời giờ cũng khuya rồi, khu Đạt ở trọ cũng thưa vắng, Ả phò lành nghề 1 mình cân vời 5 anh khách hàng quán không nhiều, nhưng cậu biết ở gần đây có xe hủ tiếu gõ, chắc giờ này còn