Ông bố súc sinh hành hạ cô con dâu xinh xắn nhu mì, lạnh lẽo. – Ông có lá gan đó sao? Bắn tôi đi. – Giọng cô nhẹ nhàng mà lạnh lẽo. – Tôi chết rồi, vẫn có người khác thay thế tôi hoàn tất chuyện còn lại thôi. Ông Khánh nghiến răng trèo trẹo, ngón tay đặt trên cò súng cũng run rẩy. Ông quả thật chưa có đủ can đảm để giết người… Nhất là câu nói sau cùng của Khánh Phương làm ông bừng tỉnh. Đúng vậy, cô ta chỉ là quân cờ mà thôi… Ông đánh đổi như vậy có đáng hay không? Khánh Phương gạt họng súng ra, Bố chồng dê cụ chà đạp cô con dâu xinh xắn nhu mì ghé sát lại, ánh mắt như một con dao chĩa thẳng vào